Than di
From Bvd
Chương Bảy Những Điều Kỳ Diệu
Thần thông là gì ? "Biến hóa khôn lường là ‘thần’; không chướng ngại là ‘thông’. Đó là khả năng làm người khác không thể hiểu được, đồng thời có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không có trở ngại. Hòa Thượng còn nói, "Diệu dụng khó nghĩ bàn là ‘thần’, tự do tự tại không ngăn ngại là ‘thông’". Những người chân thật đắc thần thông có ngũ nhãn và lục thông. Trong Phật Giáo, ngũ nhãn và lục thông là cảnh giới Bát Nhã tự nhiên hiển hiện khi hành giả tu vô lậu và tiến về giác ngộ; điều này không được xem là phi thường. Sự khác biệt là cái nhìn của hành giả có chân chánh hay không. Hành giả phải trì giới thanh tịnh và ngăn ngừa tham lam, để không đi sai đường.
Thật ra, thần thông đơn giản là sự thông suốt của tự tánh. Mọi người bên trong đã có sẵn đầy đủ Phật tánh cùng với ngũ nhãn lục thông, nhưng đã bị ngăn che bởi vô minh và phiền não. Dĩ nhiên khi Phật còn tại thế, ngài đã cấm đoán mọi người là không được biểu diễn thần thông của mình, nhưng ngài cũng không cấm đoán con người không nên hiển lộ thần thông. Nếu Bồ tát có thần thông mà không hiển lộ để phương tiện giáo hóa chúng sanh, thì thần thông để làm gì ? Đức Phật chỉ sợ rằng người ta "tùy tiện" biểu diễn thần thông, hoặc dùng thần thông để lừa dối kẻ khác và đưa họ vào cảnh giới tà ma (đã mô tả rõ ràng trong Chương "Năm Mươi Ấm Ma" của Kinh Lăng Nghiêm).
Phần kinh này có nói: "Nếu hành giả không nghĩ mình là chứng Thánh, thì đó là cảnh giới tốt. Nếu cho rằng đó là chứng Thánh, thì sẽ bị làm quyến thuộc của ma". Câu này rất quan trọng!
Nhiều người có ấn tượng rằng Hòa Thượng là người biểu diễn thần thông. Những câu chuyện kỳ diệu trong suốt cuộc đời của Hòa Thượng thật quá nhiều để có thể tính đếm được. Tôi sẽ để cập ba trường hợp để mọi người cùng nghiên cứu. Quý vị có tin hay không là tùy quý vị. Mọi người có lẽ đã nghe ba câu nổi tiếng dưới đây của Hòa Thượng:
Ngày nào tôi còn ở Hương Cảng, thì tôi không cho phép bão lớn tới Hương Cảng.
Ngày nào tôi còn ở San Francisco, thì tôi không cho phép San Francisco có động đất.
Ngày nào tôi còn ở đây, thì tôi không cho phép thời kỳ Mạt Pháp xảy đến.
Nếu chúng ta nghiên cứu những câu này kỹ càng, chúng ta thấy rằng những chữ "tôi không cho phép" không phải nói đến "thần thông", nhưng là những nguyện từ bi của vị Bồ Tát Đại Thừa. Bồ Tát Địa Tạng không từng nói "Địa ngục chưa trống không, tôi nguyện chưa thành Phật" hay sao ? Ai có thể biết được biết bao nhiêu máu, mồ hôi, và nước mắt đã đổ ra để hoàn thành lời nguyện này ? Hơn nữa, vì Hòa Thượng nghiêm ngặt giữ giới không nói dối suốt cả đời, do đó lời nói của ngài tự nhiên có những ảnh hưởng phi thường. Hòa Thượng có lần nói: "Không nói dối là bài chú hữu hiệu nhất". Đúng như vậy, đó là pháp môn vi diệu nhất!
Về việc động đất tại San Francisco, ngoại trừ trận động đất lớn xảy ra vào ngày 17 tháng 10 năm 1989 (lúc đó Hòa Thượng đang ở Đài Loan), từ năm 1968 cho đến nay, San Francisco không có trận động đất nào lớn. Hòa Thượng khiêm tốn nói rằng "Những chuyện lớn thì tôi không làm gì được nhiều, nhưng những chuyện nhỏ như động đất thì tôi có thể đối phó được. Dĩ nhiên là đã có những trận động đất nhỏ, nhưng những trận động đất không gây thiệt hại thì không tính đến. Nếu tôi không có gì để nương tựa vào, nếu không nhờ Chư Phật và chư Bồ Tát mười phương cũng như trời rồng và tám bộ chúng hộ trì Pháp của tôi, làm sao tôi dám có lời tiên tri như vậy ?"
Có một trường hợp khác liên quan đến bài báo trong số 437 của báo Bodhi Tree, tựa đề "Một vài ý nghĩ về chuyến viếng thăm Mã Lai Á Lần Thứ Ba của Phái Đoàn Vạn Phật Thánh Thành và Đại Học Phật Giáo Pháp Giới". Bài báo được viết bởi Pháp Sư Jingguan, một đệ tử lâu năm của Lão Pháp Sư Guanghua, người đã đặc biệt nghiên cứu kinh Kim Cang và đã được thấu hiểu đặc biệt thẳng vào các câu "Các tướng như huyễn" và "Nên sanh tâm không trụ vào đâu cả". Trong bài viết này, Pháp Sư đề cập rằng Hòa Thượng đã chữa bệnh ung thư mũi của Pháp Sư, một bịnh mà Pháp Sư đã chịu đựng nhiều năm, và "Bệnh khô cổ ". Cuối bài viết Pháp sư kể lại rằng lúc đang nằm ngủ theo thế nằm trong phòng mình, Pháp Sư đột nhiên cảm thấy mình bị ép giữa hai cái chân khổng lồ, và giữa không trung có tiếng của Hòa Thượng nói rằng, "Hồi nào ông có nói với tôi là muốn trở về Vạn Phật Thánh Thành với tôi để tu hành ? Tại sao ông lại ngủ nhiều như vậy ?" Khi Pháp Sự tỉnh giấc, ông nói "Kinh nói rằng Đức Phật có thân vàng cao sáu mươi bộ. Hôm nay tôi thấy Hòa Thượng xuất hiện cũng cao chừng đó, ánh sáng vàng chói lòa, cao lớn khổng lồ... Đó có phải là giấc mơ không ? Nhưng nó rất rõ ràng trong tâm trí tôi, và đầu óc tôi vẫn còn thấy rõ. Về căn bản "Chân thật nghĩa không thể diễn tả bằng lời", thật là vi diệu và không thể diễn bày, như vậy tại sao tôi phải nói ra ? Thấy được hoa Ưu đàm hiếm có nở hoa còn dễ dàng, nhưng rất khó gặp được vị thầy thiện trí thức.". Vì lý do đó, tôi đã kể lại rõ ràng về căn bản một cảm ứng không thể diễn bày. "Chân thật nghĩa" phải để lại cho độc giả tự kinh nghiệm lấy.
Một ví dụ cuối cùng xảy ra vào năm 1984 khi Hòa Thượng đang hoằng pháp tại Tân Gia Ba. Trước khi Hòa Thượng rời Hoa Kỳ, ngài đã hứa với một nữ cư sĩ tại San Francisco là ngài sẽ đến xem nhà của bà. Nhưng sau khi hứa như vậy, Hòa Thượng lại đi Tân Gia Ba trong chuyến hoằng pháp. Tuy nhiên, vào ngày Hòa Thượng đã hứa, hai đứa con của người phụ nữ, năm và sáu tuổi, đã thật sự trông thấy Hòa Thượng đến nhà và nhìn chung quanh. Do đó Thầy Hằng Cung có nói:
Đức độ của Hòa Thượng thật thâm sâu. Những người chưa gần ngài thì không biết điều này. Quý vị có biết tại sao chúng ta lại để cái ghế trống này ở giữa ? Bởi vì không ai biết Hòa Thượng ở đâu. Hơn nữa, chúng tôi đều cảm thấy hơi bồn chồn và sợ hãi khi ngồi trên đây.
Vị Thầy này cũng để cập rằng khi Thầy Hằng Thật và Thầy Hằng Triều đang đi Ba Bước Một lạy, những người cảnh sát Hoa Kỳ thường đến gần và nói : "Tôi thấy ba người quý vị lạy ngày hôm qua. Một người là người đàn ông Trung Hoa lớn tuổi lạy đàng sau hai ông. Tại sao hôm nay ông ta không có ở đây ?"
Tôi không biết quý vị có tin ba trường hợp vừa đề cập ở trên không, trong đó Hòa Thượng cho người ta cảm giác rằng ngài có thần thông. Trong Kinh Hoa Nghiêm nói rất rõ trong phẩm 17 "Công Đức Sơ Phát Bồ Đề Tâm": "Trụ trên con đường tối thượng của Nhất Thừa, người đó thâm nhập diệu thượng Pháp. Hiểu rõ lúc nào chúng sanh đã sẵn sàng và lúc nào chưa, người đó thị hiện thần thông để làm lợi ích cho họ." Tôi đã đọc và nghe tất cả những bài khai thị và băng giảng của Hòa Thượng, và tôi không bao giờ gặp một trường hợp nào Hòa Thượng nhận rằng ngài có thần thông. Hòa Thượng nói:
Thần thông chỉ là một tên khác của Trí Tuệ. Nếu quý vì có trí tuệ, quý vị sẽ tự nhiên có thể thấy toàn vũ trụ như hạt amalo trên lòng bàn tay.
Trong Phật Giáo, thần thông chỉ là đồ phụ, không phải là vật chính. Bất cứ người nào nhấn mạnh về thần thông thì đều vô cùng vô minh.
Tôi sẽ nói rõ ràng với quý vị, tôi không có thần thông; ngay cả đến ma thông tôi cũng không có. Sự nhận bừa quá mức không phải là điều tôi thích.
Những người hiểu Phật Pháp nên chú tâm vào không tranh, không tham, không mong cầu, không ích kỷ, không tự lợi, và không nói dối. Nếu quý vị tìm ngũ nhãn lục thông hoặc những thứ tương tự, quý vị chỉ "tìm cá trên cây".
Việc Hòa Thượng có thần thông thật ra được tiết lộ bởi Lão Hòa Thượng Quảng Khâm. Vào ngày 8 tháng 6 năm 1980, Hòa Thượng gởi hai đệ tử đến viếng thăm Lão Hòa Thượng Quảng Khâm. Tới đó Lão Hòa Thượng Quảng Khâm hỏi, "Thầy các ông có thần thông phi thường. Ngài có thường dạy thần thông cho các ông không ?”
Hai người đệ tử trả lời, "Thần thông không thể được dạy. Thần thông xảy ra tự nhiên khi tu hành đến mức độ nào đó. Hơn nữa, thần thông không thể giúp chấm dứt sanh tử. Đó không phải là mục tiêu tối hậu mà Đạo Phật nhắm đến."
Từ sự để cập của Lão Hòa Thượng Quảng Khâm về thần thông của Hòa Thượng, có thể suy dẫn ra là Hòa Thượng thật sự có thần thông. Nếu những gì quý vị biết về Hòa Thượng chỉ là về thần thông của ngài, thì điều đó thật đáng thương; có thể nói rằng quý vị không phải là đệ tử chân thật của Hòa Thượng. Hòa Thượng theo như tôi biết không phải là người chỉ có ngũ nhãn lục thông, mà là một vị lớn tuổi chân thật, từ bi và vô ngã. Vào mùa xuân 1993, khi Hòa Thượng trở về Vạn Phật Thánh Thành và mang khăn che mặt do xấu hổ vì đệ tử đã vi phạm truyền thống của Vạn Phật Thánh Thành, ngài thật sự nói, "Tôi mang khăn che mặt, tôi không thể thấy rõ ràng!" và sau đó, vì như vậy, Hòa Thượng đã "tình cờ" đánh "sai" người.
Do đó tôi xem xét việc Hòa Thượng là một vị thầy dùng gậy tự đánh mình, người đã lấy và xin tánh nóng của những người khác, người đã nhịn ăn để cầu nguyện cho hòa bình thế giới và chấm dứt chiến tranh, người đã đi khắp nơi để nói pháp ngay cả khi đang ngồi xe lăn, và là người đã lạy chúng sanh mỗi ngày. Ngài là một hành giả Đại Bồ tát đã "không tiếc máu và mồ hôi, không bao giờ ngưng nghỉ." Nếu tín đồ Phật Giáo chỉ quan tâm là thầy mình có khả năng thần thông hay không, mà không nhận ra tinh thần từ bi giáo hóa chúng sanh của thầy mình, thì tín đồ đó đã lẫn lộn mục tiêu và không phải là đệ tử chân thật của Phật.
Part Seven: Miracles
What are spiritual penetrations? "Unfathomable transformations are 'spirit'; the absence of restrictions and impediments is 'penetration."' It is the ability to cause others not to be able to figure one out, and at the same time to be able to do whatever one wishes without hindrance. The Master also said, "Wondrous functionings that are hard to fathom are 'spirit'; freedom and ease without obstruction is 'penetration."' Those who have genuinely attained spiritual penetrations have the five eyes and six penetrations. In Buddhism, the five eyes and six penetrations are states of Prajna which naturally manifest as one cultivates nonoutflows and advances toward enlightenment; they are not considered anything extraordinary. The only difference is whether one's views are proper or not. One should take care to uphold the precepts purely and to guard against greed, so as not to stray onto wrong paths.
Actually, spiritual penetrations are simply penetrations of one's own nature. Everyone is inherently endowed with the Buddha nature, and also with the five eyes and six penetrations. It's just that they've been covered over by ignorance and afflictions. Of course -when the Buddha was in the world, he warned everyone that it was not permissible to casually show off one's spiritual penetrations, but he didn't prohibit people from revealing them altogether. lf Bodhisattvas who have spiritual penetrations didn't manifest them to expediently teach and transform living beings, what would they be good for? The Buddha only feared that people would "casually" show off their powers, or use them to cheat others or lead them into demonic states (as is clearly described in the "Fifty Skandha-demons" section of the Shurangama Sutra). As that section of the Sutra says. "If one doesn't think one is a sage, it is a good state. If one interprets it as sagehood, one will be overcome by the deviant hordes." This is a very important sentence.
Many people are under the impression that the Master was someone who showed off his spiritual powers. The miraculous events in the Master's life are too many to count. I will mention three incidents for everyone to consider. Whether or not you believe them is up to you. Everyone probably has heard these three famous lines of the Master:
As long as I'm in Hong Kong, I won't permit a typhoon to hit Hong Kong.
As long as I'm in San Francisco, I won't permit San Francisco to have an earthquake.
As long as I'm here, I won't permit the Dharma's demise to occur.
If we examine these three statements closely, we should realize that the words "I won't permit" indicate not "spiritual penetrations," but rather the compassionate vows of a Great Vehicle Bodhisattva. Didn't Earth Store Bodhisattva say, "As long as the hells are not empty, I vow not to become a Buddha"? Who could know how much blood, sweat, and tears has gone into fulfilling that vow? Furthermore, since the Master strictly kept the precept against lying through his life, his words naturally have an extraordinary effect. The Master once said, "Not lying is the most efficacious mantra." Truly, it is a most magical Dharma door.
As for earthquakes in San Francisco, aside from the great earthquake which occurred on October 17, 1989 (when the Master was in Taiwan), since 1968 until the present San Francisco has not experienced any other major earthquake. The Master modestly commented:
I can't do much about big matters, but little things like earthquakes I can deal with.
Of course there have been very minor earthquakes, but those which haven't caused any harm don't count. If I didn't have something to rely upon, if it weren't for the Buddhas and Bodhisattvas of the ten directions as well as the gods and dragons and the rest of the eightfold division who protect my Dharma, how could I have dared to make such a prophecy?
There was another incident related in an article in issue 437 of Bodhi Tree magazine, entitled "Some Thoughts on the Third Visit to Malaysia of a Delegation from the City of Ten Thousand Buddhas and the Dharma Realm Buddhist University." The article was written by Dharma Master Jingguan, a senior disciple of Elder Master Guanghua, who has especially studied the Vajra Sutra and has gained special insight into the phrases, "All appearances are false," and "One should produce the mind which is nowhere attached." In his article, the Dharma Master mentions that the Venerable Master cured his nose cancer, which he had suffered for many years, and his "dry throat disease." At the end of the article he relates that when he was sleeping in a reclining position in his room, he suddenly felt as if he were pinched between two huge feet, and in space he heard the Master's voice saying, "Now when was it that you said you wanted to return to the City of Ten Thousand Buddhas with me to cultivate? How come you're sleeping so much?" When the Dharma Master awoke, he said,
The Sutras say that the Buddha has a sixty-foot tall golden body. Today I saw the Master appearing to be that height, dazzling with golden light, tall and gigantic... Was it a dream? An illusion? But it's very clear in my mind, and my head is still reeling. Basically "the true meaning cannot be verbally transmitted", it is ineffable and inexpressible, so why do I speak? "It's easy to see the rare udumhara blossom, but it's hard to meet a good and wise teacher." For that reason, I have frankly related what is basically an inexpressible response. The "true meaning" must be left for the reader to experience for himself.
The final incident happened in 1984 when the Venerable Master was propagating the Dharma in Singapore. Before the Master left the U.S., he had promised a woman in San Francisco that he would go to take a look at her house. But after making that promise, the Master left for Singapore on a Dharma tour. Yet, on the day the Master had made an appointment with them. the woman's two children, aged five and six, actually saw the Master go to their house and look around. So Dharma Master Heng Gung said.
Our Venerable Master's virtue is extremely profound. Those who haven't been around him wouldn't know this. Do you know why we place this empty seat in the middle? It's because no one knows where the Master is. Also, we're all a little nervous and afraid to be sitting up here.
That Dharma Master also mentioned that when Dharma Masters Heng Sure and Heng Chau were making their three-steps-one-bow pilgrimage, the American policemen would often approach them and say, "I saw three of you bowing yesterday. One was an older Chinese man bowing behind you two. How come he's not here today?"
I don't know whether people believe these three incidents mentioned above, in which the Master gave people the feeling that he had spiritual penetrations. The Flower Adornment Sutra says it well in Chapter 17. "The Merit and Virtue of First Bringing Forth the Resolve," "Dwelling in the ultimate path of the One Vehicle, he deeply enters the wondrous, supreme Dharma. Understanding well when living beings are ready and when they aren't, he manifests spiritual penetrations to benefit them." I have read and listened to all of the Venerable Master's instructional talks and tapes, and I haven't come across any instance where the Master admitted that he possessed spiritual penetrations. The Master said,
Spiritual penetrations are merely another name for wisdom. If you have wisdom, you'll naturally be able to see the entire universe as if it were an amala fruit in the palm of your hand.
In Buddhism, spiritual penetrations are just the frills; they aren't the main thing. Anyone who emphasizes spiritual penetrations is absolutely ignorant.
I'll tell you frankly, I don't have spiritual penetrations; I don't even have ghostly penetrations. Such exaggerated claims are not something that I like.
People who understand the Buddhadharma should concentrate on not contending, not being greedy, not seeking, not being selfish, not pursuing personal advantage, and not lying. If you seek the five eyes and six spiritual powers or stuff like that, you're just "searching for fish in a tree."
The fact that the Master had spiritual penetrations was actually revealed by the Venerable Guangqin. On June 8, 1980, the Master sent two disciples to visit the Venerable. That evening the Venerable asked them, "Your teacher has extraordinary spiritual penetrations. Does he ordinarily teach you all spiritual penetrations?"
The two disciples replied, "Spiritual penetrations cannot be taught. They naturally occur when one has cultivated to a certain level. Moreover, spiritual penetrations cannot help one end birth and death. They are not the ultimate goal that Buddhists aim for."
From the Venerable Guangqin's mention of the Master's spiritual penetrations, it can be inferred that the Master actually possessed them.
If all you know about the Venerable Master is his spiritual penetrations, then that's really a pity; it could be said that you are not a true disciple of the Master. The Master as I knew him was not someone who merely had the five eyes and six spiritual penetrations, but a genuinely compassionate and selfless elder. In the spring of 1993, when the Master returned to the City of Ten Thousand Buddhas wearing a face veil out of shame because his disciples had violated the City's traditions, he actually said, "I'm wearing a veil, I can't see clearly!" And later, on account of this, the Master "accidentally" beat the "wrong" person.
And so I consider the Master to be a teacher who uses his cane to beat himself, who confiscates and begs for other people's bad tempers, who fasts to pray for world peace and an end to war, who goes everywhere speaking the Dharma even in a wheelchair, and who kowtows to living beings every day. He is a great Bodhisattva cultivator who "spares no blood or sweat, and never pauses to rest."
If a Buddhist only cares about whether or not his teacher has supernatural abilities, but doesn't recognize his teacher's compassionate spirit of teaching living beings, then he really has his priorities mixed up and is not a true disciple of the Buddha.