Kinh Phap Diet Tan
From Bvd
ĐỨC PHẬT THUYẾT KINH PHÁP DIỆT TẬN
Như thật tôi nghe, một thời đức Phật ở thành Câu-thi-na. Như Lai sẽ nhập niết-bàn trong vòng ba tháng nữa, nên các tỷ-khưu, tỷ-khưu ni cũng như vô số các loài hữu tình đến để cung kính đảnh lễ. Thế tôn tĩnh lặng , ngài không nói một lời và hào quang không xuất hiện. Ngài A-nan cung kính đảnh lễ và hỏi:
“Bạch Thế tôn, từ trước đến nay bất kỳ khi nào Thế tôn thuyết pháp, ánh sáng oai nghi của Thế tôn đều tự nhiên xuất hiện, nhưng hôm nay trong đại chúng, không thấy ánh hào quang ấy từ Thế tôn tỏa ra nữa, chắc hẳn có nhân duyên gì, chúng con muốn nghe Đức Thế tôn giảng giải.”
Đức Phật vẫn im lặng không trả lời, cho đến khi A-nan cầu thỉnh đến ba lần, lúc đó đức Phật mới bảo A-nan:
“Sau khi Như Lai nhập niết-bàn, khi giáo pháp bắt đầu suy yếu, trong đời ngũ trược ác thế, ma đạo sẽ rất thịnh hành, ma quỷ biến thành sa-môn, xuyên tạc phá hoại giáo pháp của ta. Chúng mặc y phục thế tục , ưa thích y phục đẹp đẽ, cà sa sặc sỡ; uống rượu, ăn thịt; giết hại sinh vật tham đắm mùi vị; không có lòng từ, thường mang sân hận, đố kỵ lẫn nhau.
“Vào lúc ấy, sẽ có các vị Bồ-tát, Bích-chi Phật, A-la-hán hết sức tôn kính, siêng năng tu đức, được mọi người kính trọng tiếp đãi., họ đều giáo hóa bình đẳng. Những người tu đạo này thường cứu giúp kẻ nghèo, quan tâm người già, cứu giúp người gặp cảnh nghèo cùng khốn ách. khuyến khích mọi người thờ phượng, hộ trì kinh tượng. Họ thường làm công đức, hết lòng từ bi làm lành, không hại kẻ khác. hy sinh giúp đỡ không tự lợi mình , thường nhẫn nhục nhân hòa.
“Nếu có những người như vậy, thì các tỷ-khưu tà ma đều ganh ghét họ, ma quỷ sẽ nổi ác phỉ báng , xua đuổi trục xuất các vị tỷ-khưu chân chính ra khỏi tăng viện. Sau đó, các tỷ-khưu ác ma này không tu đạo đức , chùa chiền tu viện sẽ bị hoang vắng, cỏ dại mọc đầy. Do không chăm sóc bảo trì, chùa chiền trở thành hoang phế và bị lãng quên, các tỷ-khưu ác ma sẽ chỉ tham lam tài vật tích chứa vô số của cải không chịu buông bỏ, không tu tạo phước đức.
“Vào lúc đó các ác ma tỷ-khưu sẽ buôn bán nô tỳ để cày ruộng, chặt cây đốt phá núi rừng, sát hại chúng sanh không chút từ tâm. Những nam nô trở thành các tỷ-khưu và nữ tỳ thành tỷ-khưu ni không có đạo đức, dâm loạn dơ bẩn, không cách biệt nam nữ. Chính những người này làm đạo suy yếu phai dần. Những người chạy trốn luật pháp sẽ tìm đến quy y trong đạo của ta, xin làm sa-môn nhưng không tu giới luật. Giữa tháng cuối tháng tuy có tụng giới, nhưng chỉ là trên danh nghĩa. Do lười biếng và phóng dật, không còn ai muốn nghe nữa. Những ác sa-môn này sẽ không muốn tụng toàn văn bản kinh, tóm tắt đoạn đầu và cuối bản kinh theo ý của họ . Chẳng bao lâu, việc tụng tập kinh điển cũng sẽ chấm dứt. Cho dù vẫn còn có người tụng kinh, nhưng họ lại không hiểu câu văn. vẫn khăng khăng cho họ là đúng, tự phụ, kiêu căng mong cầu danh tiế ng , ra vẻ tao nhã để mong cúng dường.
Khi mạng căn của các ma ác tỷ-khưu này chấm dứt, thần thức của họ liền đọa vào địa ngục A-tỳ. Đã phạm phải 5 tội trọng, nên họ phải tái sinh liên tục chịu khổ trong loài quỷ đói và súc sinh. Họ sẽ nếm những nỗi thống khổ trong vô số kiếp nhiều như cát sông Hằng. Khi tội h ết, họ sẽ tái sinh ở những vùng biên địa, nơi không có Tam bảo lưu hành.
“Khi chánh pháp sắp biến mất, phụ nữ sẽ trở nên tinh tấn và thường làm việc công đức. Đàn ông sẽ trở nên lười biếng và sẽ không còn ai giảng pháp . Những vị sa-môn chân chính sẽ bị xem như đất phân và không ai tin ở các vị ấy nữa. Khi chánh pháp sắp suy tàn, chư Thiên sẽ bắt đầu khóc lóc, sông sẽ khô cạn và năm thứ cốc loại không chín (mất mùa, đói kém). Bệnh dịch thường xuyên xảy ra, cướp đi vô số mạng người. Dân chúng phải làm việc cực khổ, quan chức địa phương mưu tính lợi riêng, không thuận theo đạo lý, đều ưa thích rối loạn. Người ác gia tăng nhiều như cát dưới biển, người thiện rất ít, hầu như chỉ có được một hoặc hai người.
“Khi kiếp sắp hết, vòng quay của mặt trời và mặt trăng trở nên ngắn hơn và mạng sống của con người giảm lại. Bốn mươi tuổi đầu đã bạc . Đàn ông dâm dục, cạn kiệt tinh dịch nên sẽ chết trẻ, thường là trước 60 tuổi. Khi mạng sống của nam giới giảm, thì mạng sống cuả nữ giới tăng đến 70, 80, 90 hoặc đến 100 tuổi.
«Những dòng sông lớn sẽ dâng cao bất thường không đúng với chu kỳ tự nhiên, nhưng con nguời không để ý hoặc không quan tâm. Khí hậu khắc nghiệt được xem là điều bình thường. Người các chủng tộc lai tạp lẫn nhau không phân quý tiện, chìm đắm, trôi nổi như cá rùa kiếm ăn .
«Lúc đó các vị Bồ-tát, Bích-chi Phật, A-la-hán bị chúng ma xua đuổi tr ục xuất không còn cùng dự trong chúng hội . Giáo lý Tam thừa vẫn được lưu hành ở vùng hẻo lánh, những người tu tập vẫn tìm thấy sự an lạc và thọ mạng kéo dài. Chư thiên sẽ bảo vệ và mặt trăng sẽ chiếu sáng họ, giáo pháp Tam thừa sẽ có dịp hòa nhập và chính đạo sẽ hưng thịnh. Tuy nhiên, trong năm mươi hai năm , kinh Thủ-lăng-nghiêm và Kinh Bát-chu Tam-muội sẽ bị sửa đổi trước tiên rồi biến mất. Mười hai bộ kinh sau đó sẽ dần dần bị tiêu trầm cho đến khi hoại diệt hoàn toàn và không bao giờ xuất hiện lại nữa. Văn tự kinh điển sau đó hoàn toàn không được biết đến , giới y của sa-môn sẽ tự bị biến thành màu trắng.
«Khi giáo pháp của ta sắp biến mất, cũng giống như ngọn đèn dầu tỏa sáng lên trong chốc lát trước khi tàn lụi, chánh pháp cũng bừng sáng rồi suy tàn, Từ đó về sau khó nói chắc được điều gì sẽ xảy ra.
«Thời kỳ này sẽ kéo dài suốt mười triệu năm. Khi Đức Di-lặc sắp thị hiện ở thế gian để thành vị Phật tiếp theo, các cõi nước đều được hoàn toàn an vui. Khí độc sẽ bị tiêu tán, mưa nhiều và đều đặn, n ăm thứ cốc loại tươi tốt , cây cối sum suê cao lớn, và loài người sẽ cao đến tám trượng (hơn 24 mét, ) tuổi thọ trung bình của con người sẽ đến 84.000 năm, chúng sanh được độ khó có thể tính đếm được.»
Ngài A-nan thưa thỉnh Đức Phật :
«Bạch Thế tôn, chúng con nên gọi Kinh này là gì, và làm thế nào để phụng trì kinh ấy?»
Đức Phật bảo :
«Này A-nan, kinh này gọi là Pháp Diệt Tận. Hãy dạy cho mọi người truyền bá rộng rãi kinh này. Những ai truyền bá kinh nầy, công đức của những người ấy không thể nghĩ bàn, không thể nào tính đếm được.»
Khi bốn chúng đệ tử nghe nói kinh này rồi, họ đều rất đau lòng và buồn tủi, mỗi người đều phát tâm tu đạo để đạt đến quả vị Thánh tối thượng, họ cung kính đảnh lễ Đức Phật rồi lui ra.
HẾT.
Trích từ sao lục của SENG YU Bản dịch Hán văn: Vô danh Bản dịch Anh ngữ: Tỷ-khưu THÍCH HẰNG THẬT Vạn Phật Thánh Thành -Mỹ Quốc) Bản dịch Việt ngữ: THÍCH NHUẬN CHÂU (Tịnh thất Từ Nghiêm, Đại Tòng Lâm)
""http://www.amitofo3.net/books/sutra12.html""
佛說法滅盡經
失譯 大正藏 卷十三 1118頁 No.396 涅槃部
聞如是,一時佛在拘夷那竭國,如來三月當般涅槃, 與諸比丘及諸菩薩、無央數眾來詣佛所,稽首於地。世尊寂靜,默然無所說,光明不現。
賢者阿難作禮白佛言: ‘世尊! 前後說法,威光獨顯,今大眾會,光更不現,何故至此?其必有故,願聞其意。’
佛默不應。如是至三,佛告阿難:‘吾涅槃後、法欲滅時,五逆濁世魔道興盛,魔作沙門壞亂吾道,著俗衣裳、樂好袈裟五色之服,飲酒噉肉、殺生貪味、無有慈心,更相憎嫉。’
‘時有菩薩、辟支、羅漢,精進修德、一切敬待,人所宗向、教化平等,憐貧念老、鞠育窮厄,恆以經像令人奉事,作諸功德、志性恩善,不侵害人,損身濟物不自惜己、忍辱仁和。設有是人,眾魔比丘咸共嫉之,誹謗揚惡,擯黜驅遣,不令得住。’
‘自共於後,不修道德,寺廟空蕪、不復修理、轉就毀壞,但貪財物、積聚不散、不作福德,販賣奴婢耕田種植,焚燒山林、傷害眾生、無有慈心,奴為比丘、婢為比丘尼,無有道德、淫佚濁亂、男女不別;令道薄淡皆由斯輩。’
‘或避縣官依倚吾道,求作沙門不修戒律,月半月盡雖名誦戒、厭倦懈怠不欲聽聞,抄略前後不肯盡說,經不誦習,設有讀者不識字句、為強言是、不諮明者,貢高求名,虛顯雅步以為榮冀、望人供養。’
‘眾魔比丘,命終之後,精神當墮無擇地獄、五逆罪中,餓鬼畜生靡不經歷,恒河沙劫罪盡乃出,生在邊國無三寶處’
‘法欲滅時,女人精進恆作功德,男子懈慢不用法語,眼見沙門如視糞土無有信心。’
‘法將殄沒,登爾之時,諸天泣淚,水旱不調五穀不熟,疫氣流行死亡者眾,人民勤苦、縣官計剋,不順道理、皆思樂亂,惡人轉多如海中沙,善者甚少若一若二。’
‘劫欲盡故,日月轉短、人命轉促,四十頭白,男子淫佚、精盡夭命、或壽六十,男子壽短,女子壽長、七八九十或至百歲。
‘大水忽起、卒至無期,世人不信、故為有常,眾生雜類、不問豪賤,沒溺浮漂、魚鱉食噉。’
‘時有菩薩、辟支、羅漢,眾魔驅逐、不預眾會,三乘入山福德之地,恬泊自守以為欣快、壽命延長,諸天護衛月光出世,得相遭值共興吾道,五十二歲首楞嚴經、般舟三昧先化滅去,十二部經尋後復滅,盡不復現、不見文字,沙門袈裟自然變白。’
‘吾法滅時,譬如油燈臨欲滅時,光明更盛,於是便滅;吾法滅時,亦如燈滅,自此之後,難可數說。’
‘如是之後數千萬歲,彌勒當下世間作佛,天下泰平、毒氣全消,雨潤和適、五穀滋茂、樹木長大,人長八丈、皆壽八萬四千歲,眾生得度不可稱計。’
賢者阿難白佛言:‘當何名斯經?云何奉持?’
佛言:‘阿難!此經名為法滅盡,宣告一切宜令分別,功德無量不可稱計。’
四部弟子聞經悲慘惆悵,皆發無上聖真道意,悉為佛作禮而去。
http://www.dharmasite.net/vbs777879/77_7.htm
THE BUDDHA SPEAKS THE ULTIMATE EXTINCTION OF THE DHARMA SUTRA
From the Seng Yu Lu2 Translator anonymous. Appended to the Sung Annals.3 English translation by Bhiksu Heng Sure Edited by Bhiksuni Heng Yin
Thus have I heard. At one time the Buddha was in the state of Kushinagara. The Tathagata was to enter Nirvana within three months and the Bhiksus and Bodhisattvas as well as a great multitude of beings had come to pay homage to the Buddha and to bow in reverence. The World-honored One was tranquil and silent. He spoke not a word and his light did not appear. Worthy Ananda bowed and asked the Buddha,
"O Bhagavan, heretofore whenever you spoke the Dharma, awesome lights would naturally appear. Yet today among this great assembly there is no such radiance. There must be a good cause for this and we wish to hear the Bhagavan's explanation."
The Buddha remained silent and did not answer until the request had been repeated three times. He then told Ananda,
"After I enter Nirvana, when the Dharma is about to perish, during the Evil Age of the Five Turbidities,4 the way of demons will flourish. Demonic beings will become Shramanas; they will pervert and destroy my teachings. Wearing the garb of laypersons they will prefer handsome clothes and their precept sashes will be made of multi-colored cloth. They will use intoxicants, eat meat, kill other beings and they will indulge in their desire for flavorful food. They will lack compassion and they will bear hatred and jealousy even among themselves.
At that time there will also be Bodhisattvas, Pratyeka Buddhas, and Arhats who will reverently and diligently cultivate immaculate virtue. They will be respected by all people and their teachings will be fair and egalitarian. These cultivators (of the Way) will take pity on the poor, they will be mindful of the aged and they will save and give counsel to those people they find in difficult circumstances. They will at all times exhort others to worship and to protect sutras and images (of the Buddha). They will do meritorious deeds, be resolute and kind and never harm others. They will forsake their bodies for others' benefit. They will hold no great regard for themselves but will be patient, yielding, humane and peaceful.
If such people exist, the hordes of demonic Bhiksus will be jealous of them. The demons will harass them, slander and defame them, expel I them from their midst and degrade them. They will ostracize the good monks from the (monastic) community. Thereafter these demons will not cultivate the way-virtue.5 Their temples and monastic buildings will be vacant and overgrown with weeds. For want of care and maintenance their way-places will drift into ruin and oblivion. The demon is Bhiksus will only be greedy for wealth and will amass great heaps of goods. They will refuse to distribute any of it or to use it to gain blessings and virtue.
At this time, the evil monks will buy and sell slaves to till their fields and to slash and burn the mountain forests. They will do harm to living creatures and they will feel not the least bit of compassion. These slaves will themselves become Bhiksus and maidservants will become Bhiksunis. Totally lacking in way virtue, these people will run amok, indulging in licentious behavior. In their turbid confusion they will fail to separate the men from the women (in the monastic communities). From this generation on, the Way will be weakened. Fugitives from the law will seek refuge in my Way, wishing to be Sramanas but failing to observe the moral regulations. The precepts will continue to be recited twice a month, but in name alone. Being lazy and lax, no one will want to listen any longer. These evil Sramanas will be unwilling to recite the sutras in their entirety and they will make abbreviations at the beginning and at the end of the texts as they please. Soon the practice of reciting sutras will stop altogether. Even if there are people who recite texts they will be unlettered, unqualified men who will insist, nonetheless, that they are correct. Bumptious, arrogant, and vain, these men will seek fame and glory. They will display elegant airs in the hope of attracting offerings from other people.
When the lives of these demonic Bhiksus come to an end their essential spirits will fall into the Avici6 Hells. Having committed the Five Evil Sins,7 they will suffer successive rebirths as hungry ghosts and as animals. They will know all such states of woe as they pass on through aeons as numerous as the sands on the banks of the Ganges River. When their offenses are accounted for they will be reborn in a borderland where the Triple Jewel is unknown.
When the Dharma is about to disappear, women will become vigorous and will at all times do deeds of virtue. Men will grow lax and will no longer speak of the Dharma. Those genuine Sramanas they see will be looked upon as dung and no one will have faith in them. When the Dharma is about to perish, all the Gods will begin to weep. Rivers will dry up and the five grains will not ripen. Epidemic diseases will frequently take the lives of multitudes of people. The masses will toil and suffer while the local officials will plot and scheme. No one will adhere to principles. Instead, all people will take delight in the ensuing chaos. Evil people will be ever more numerous like the sands of the ocean-bed. Good persons will be hard to find; at most there will be one or two. As the aeon comes to a close, the revolution of the Sun and the Moon will grow short and the lifespan of men will decrease. Their hair will turn white at the age of forty years. Because of excessive licentious behavior they will quickly exhaust their seminal fluids and will die at a young age, usually before sixty years. As the lifespan of males decreases, that of females will increase to seventy, eighty, ninety, or one hundred years.
The great rivers will rise up in disharmony with their natural cycles, yet people will not take notice or feel concern. Extremes of climate will soon be taken for granted. Beings of all races will mix together at random, without regard for the noble and the mean. They will alternately sink and float like feeding aquatic creatures.8
Then there will be Bodhisattvas, Pratyeka Buddhas and Arhats who will gather together in an unprecedented assembly because they will all have been harried and pursued by the hordes of demons. They will no longer dwell in the assemblies but the Three Vehicles9 will retreat to the wilderness. In a tranquil place they will find shelter, happiness, and long life. Gods will protect them and the moon will shine down upon them. The Three Vehicles will have an opportunity to meet together and the Way will flourish. However, within fifty-two years the Surangama Sutra and the Pratyutpanna Samadhi10 will be the first to change and then to disappear. The twelve divisions of the canon will gradually follow until they vanish completely, never to appear again. Its words and texts will be totally unknown ever after. The precept sashes of sramanas will turn white of themselves. When my Dharma disappears it will be just like an oil lamp, which flares, brightly for an instant just before it goes out. So too, will the Dharma flare and die. After this time it is difficult to speak with certainty of what will follow.
So it will remain for the next ten million years. When Maitreya is about to appear in the world to become the next Buddha, the planet will be entirely peaceful. Evil vapors will have dissipated, rain will be ample and regular, and crops will grow abundantly. Trees will grow to a great height and men will grow to be eighty feet tall. The average lifespan will extend to 84,000 years. It will be impossible to count all the beings who will be taken across to liberation." Worthy Ananda addressed the Buddha, "What should we call this Sutra and how shall we uphold it?" The Buddha said, "Ananda, this sutra is called The Ultimate Extinction of the Dharma. Tell everyone to propagate it widely; the merit of your actions will be measureless, beyond reckoning." When the four-fold assembly of disciples heard this Sutra they grieved and wept. Each of them resolved to attain the true path of the Supreme Sage. Then bowing to the Buddha, they departed.
End of THE BUDDHA SPEAKS THE ULTIMATE EXTINCTION OF THE DHARMA SUTRA
TAISHO 396
""""