One of the five petals
From Bvd
Revision as of 18:08, 27 July 2006
GƯƠNG BỒ ĐỀ: MỘT TRONG NĂM CÁNH HOA
Giới thiệu về Sư Cô Hằng Trì
Vào mùa xuân năm 1968, cô Hằng Trì, lúc đó còn là một người tại gia, tham gia một nhóm sinh viên của trường đại học Washington đến vùng Phố Tàu của thành phố Cựu Kim Sơn để dự một khoá thiền dài một tuần. Đó là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với Phật Giáo và cũng là lần đầu tiên cô được gặp Hòa Thượng trong lúc ngài hướng dẫn khóa tu học và thuyết giảng nhiều bài khai thị.
Trong một buổi vấn đáp, khi Hòa Thượng mời những người tham dự phát biểu về những gì họ cảm nhận trong khóa tu, cô Hằng Trì thú nhận rằng cô đã tự thấy mình luôn luôn ở trạng thái "mong đợi tiếng chuông" chấm dứt giờ thiền.
Tuy vậy, cô đã trở lại để dự khóa Thuyết Giảng và Thực Tập vào mùa hè năm 1968, chủ đề là lời dẫn giải của Hòa Thượng về Kinh Lăng Nghiêm và nhiều giờ tu thiền mỗi ngày. Cô đã có hứng thú đặc biệt về lời phân tích sáu giác quan trong Kinh này. Phật Thích Ca nói: "Điều trói buộc chúng sanh trong sự sanh tử chỉ đơn giản là do sáu giác quan - mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý". Đức Phật còn giải thích rằng mặc dù sáu giác quan đó có trách nhiệm về cảnh ngộ của chúng ta, chúng ta không nên ghét bỏ hoặc tìm cách hủy hoại chúng. Mặc dù những giác quan này hành động như những kẻ cắp, chúng ta không nên đối xử tệ với chúng, bởi vì một khi được thay đổi, chúng sẽ trở nên rất hữu ích. Đức Phật kết luận:"Chúng ta chỉ cần không chạy theo. Hãy cắt đứt sự luân lưu của chúng"
Sau khoá tu mùa hè, Hòa Thượng tiếp tục giáo huấn bằng cách giải thích Kinh Diệu Pháp Liên Hoa và những bản văn Đại Thừa khác. Cô Hằng Trì tham dự những kỳ thuyết pháp đó và vào mùa thu năm 1969, với sự hướng dẫn và cho phép của Hòa Thượng, cô đến Đài Loan cùng với bốn Sa Di khác để dự một khoá huấn luyện về Giới Đàn kéo dài 2 tháng, sau đó cô được chính thức thọ giới cụ túc.
Vào ngày 15 tháng 2 năm 1970, Sư Cô Hằng Trì đã có những lời nguyện như sau:
1 . Suốt đời này qua đời khác, ngày này qua ngày khác, tôi nguyện luôn luôn bảo vệ và noi gương vị Thầy từ bi của tôi và tu hành theo những điều dạy dỗ dựa trên chánh Pháp của Ngài.
2 . Tôi nguyện hiếu thảo với cha mẹ và những người trong gia đình tôi .
3. Tôi nguyện liệng bỏ cái tôi lớn như núi Tu Di và luôn luôn nuôi dưỡng và sử dụng lòng từ bi.
4. Tôi nguyện theo Thầy tôi không ngừng nghỉ vào bất cứ cảnh giới nào để giúp Ngài cứu độ chúng sanh, giúp họ nhận ra chân tâm của họ.
5. Tôi nguyện hồi hướng tất cả công đức có được cho tất cả chúng sanh.
Vào mùa đông năm 1970, Sư Cô Hằng Trì đã là một ni cô thọ Cụ Túc Giới (Toàn Giới) khi cô tham dự khóa tu thiền mùa đông dài 14 tuần tại Giảng Đường Phật Giáo (Buddhist Lecture Hall). Trong lúc khởi đầu của khóa tu tinh tấn đó, Hòa Thượng đã động viên mọi người rằng cho dù tòa nhà có sụp đổ chung quanh họ, họ vẫn nên tiếp tục ngối thiền. Vậy thì, tòa nhà đó đã không sụp xuống, nhưng trong khóa tu đó Hòa Thượng và hầu hết những đệ tử của Ngài đã dọn về thiền viện Kim Sơn đầu tiên, để lại đằng sau những thiền sinh kiên trì nhất hoàn tất khoá thiền dài đăng đẳng đó. Ngoài sự di tản lớn ra khỏi Giảng Đường Phật Giáo, tòa nhà kế bên - chỉ cách những thiền sinh đang ngối thiền một bức tường mỏng - đang bị phá bỏ bên trong và tái thiết trong mùa đông đó. Trong thời gian phá hủy bên trong của tòa nhà đó, vách tường đối diện ngay phía trước chỗ sư cô Hằng Trì đang tọa thiền đã bị dao động và rung chuyển bởi những máy móc phá hủy. Sư cô mặc kê, nhớ lời Hòa Thượng cảnh giác và tiếp tục ngồi thiền trong suốt thời gian ầm ĩ của quá trình tái thiết. Đến một thời điểm nào đó, cô đã không còn mong đợi tiếng chuông nữa!
________________________________________________
BODHI MIRROR: ONE OF THE FIVE PETALS
Introducing Bhikshuni Heng Chih Shi
Vajra Bodhi Sea (May 2000)
In the spring of 1968, Heng Chih Shi, then a laywoman, joined a group of students from University of Washington who travelled to San Francisco’s Chinatown to attend a week long Chan meditation session. That was her first contact with Buddhism and the first time she met the Venerable Master, who led the session and gave many Instructional Talks.
During one question and answer period, when the Master invited participants to talk about what they were experiencing in the session, Heng Chih Shi volunteered that she found herself always "waiting for the bell" to end the sitting period.
Nonetheless, she returned for the Lecture and Practice Session in the summer of 1968, featuring the Master’s explanation of the Shurangama Sutra and several hours of meditation daily. She was particularly inspired by the analysis of the six sense organs found in that Sutra. Shakyamuni Buddha says, "That which binds you to birth and death is simply your six senses - eyes, ear, nose, tongue, body and mind". The Buddha goes on to explain that although the six senses are responsible for our plight, we should not hate them or want to destroy them. Even though the senses act like thieves, we must not treat them badly, because once they change, they become a great help. "You only need not follow. Cut off the flow", the Buddha concludes.
After the summer session, the Venerable Master continued his teaching by explaining the Lotus Sutra and other Mahayana texts. Heng Chih Shi joined those lecture series and in the fall of 1969, with the Master’s guidance and permission, travelled to Taiwan with four other novices to train in a two-month Precept Platform after which she was fully ordained.
On February 15th 1970, Bhikshuni Heng Chih Shi made the following vows:
In life after life, day after day, I vow always to protect and follow my compassionate teacher and to cultivate according to his teachings based on the Proper Dharma.
I vow to be filial to my parents and family members.
I vow to cast off myself as big as Mt. Sumeru and to continually nurture and use compassionate kindness.
I vow to follow my teacher to enter repeatedly any realm in order to help my teacher rescue beings, helping them realise their true mind.
I vow to dedicate any merit and virtue from doing deeds to all beings.
By the winter of 1970, Heng Chih Shi was a fully ordained nun when she joined the fourteen-week winter meditation session held at the Buddhist Lecture Hall. At the start of that intensive session, the Master urged everyone on by saying that even if the building fell down around them, they should continue meditating. Well, the building didn’t fall down, but during that session, the Master and most of his disciples moved to the first Gold Mountain Monastery, leaving only the most stubborn meditators behind to complete the long session. Besides that major evacuation from the Buddhist Lecture Hall, the building next door - just one thin wall away from the meditators - was demolished and reconstructed during that winter. As the gutting took place, the wall that Heng Chih Shi was facing as she meditated shook and rumbled from the impact of the demolition machines. She chuckled inwardly, remembering the Master’s admonition and continued to sit throughout the subsequent noisy remodelling. Somewhere along the line, she stopped waiting for the bell.